Tên việt nam: Cỏ ống, cỏ gừng
Tên khoa học: Panicum Repens L
Địa danh: Chưa xác định
Cấp bậc sinh giới
Bộ: Lúa (tên khoa học là Poales)
Họ: Lúa, Hòa thảo (tên khoa học là Poaceae 3)
Chi: Panicum (tên khoa học là Panicum)
Thuộc: Thông thường
Tình trạng bảo tồn: Không dánh giá (NE)
Công dụng: Trị bệnh phụ nữ, giải độc rắn cắn
Đặc điểm nhận dạng:
Mô tả: Cỏ sống lâu năm vì thân rễ ngầm trắng vàng, đường kính l-3mm, có vảy, đầu nhọn (cựa gà) mang những bó rễ con. Thân cây mọc thẳng đứng, thường nhẵn. Lá xanh mốc ờ trên, xanh đậm ở dưới, không lông, trừ rìa lông ở bẹ và gốc lá, mép có lông dày. Chùy hoa ở ngọn, các bông nhỏ xanh rồi trắng, cao 3mm.
Bộ phận dùng: Thân rễ
Phân bố, sinh thái: Loài cây liên nhiệt đới, mọc hoang rất phổ biến ở ven bờ ruộng và nơi khô ven đường.
Tính chất và tác dụng: Cỏ ống có vị ngọt, hơi đắng, tính mát, không độc có tác dụng hành huyết, lương huyết, lợi tiểu, tiêu thũng giải độc, sát trùng đường tiết niệu.
Công dụng:
1. Phong thấp nhức mỏi, bại sụi.
2. Đàn bà huyết nhiệt, kinh nguyệt không đều, bạch đới;
3. Viêm thận và bàng quang;
4. Trẻ em kinh phong, sốt cao, tiểu ít hoặc bí đái, ban sởi;
5. Giải độc ăn uống;
6. Phát ban da, đơn độc, rắn cắn.
Ngày dùng 0-20g sắc uống, thường đun sôi 10 phút rồi hãm trong ½ giờ
Đơn thuốc: Chữa rắn cắn, chó cắn tâm dắc ở An Giang:
Củ cỏ ống, Củ sả, Củ bồ bồ,
Vỏ gáo vàng, Phèn phi/Trái chanh giấy
Cân lượng dồng đều, bao nhiêu cũng được. Lúc gấp, xác đắp chỗ đau. Lúc hoãn, tán ra bột, vò viên bằng hạt tiêu, mỗi lần uống 5-10 viên.
Tình trạng khai thác và bảo vệ tại An Giang: Loài phổ biến. Không đánh giá.
Bành Thanh Hùng. Sưu tầm và biên soạn từ nguồn: Cây thuốc An Giang của Võ Văn Chi, Ủy ban khoa học và kỹ thuật An Giang, 1991, tr.144.