Tên việt nam: Me chua
Tên khoa học: Tamarindus indica
Địa danh: Chưa xác định
Cấp bậc sinh giới
Ngành: Thực vật
Thuộc: Thông thường
Tình trạng bảo tồn: Không dánh giá (NE)
Thông tin cơ bản cây:
Địa chỉ: Thành phố Long Xuyên, An Giang, Việt Nam
Năm trồng: 1711
Tọa độ GPS: 10.241280,105.152260
Ngày công nhận: Chưa được công nhận là cây di sản.
Thông tin chi tiết của cây:
Ngày ghi nhận: 25/04/2014 |
Chiều cao vút ngọn (m): |
Chiều cao phân cành (m): |
Chu vi (m): |
Sắc mộc: |
Tình trạng: |
Loại đe dọa: Không đe dọa |
Ngày ghi nhận: 29/03/2011 |
Chiều cao vút ngọn (m): 12 |
Chiều cao phân cành (m): 2.5 |
Chu vi (m): 6.2 |
Sắc mộc: |
Tình trạng: Tốt |
Loại đe dọa: Không đe dọa |
Danh sách chủ đã sở hữu cây cổ thụ này:
1. Óc Eo - Ngày tiếp nhận: 29/03/2011
Đặc điểm nhận dạng:
Mô tả:
Là loại cây thân gỗ, nó có thể cao tới 20 mét và là cây thường xanh trong những khu vực không có mùa khô.
Đặc điểm sinh học - sinh thái:
Lá có dạng lá kép lông chim, bao gồm từ 10 đến 40 lá nhỏ.
Hoa tạo thành dạng cành hoa (cụm hoa với trục kéo dài và nhiều cuống nhỏ chứa một hoa, giống như ở cây đậu lupin).
Quả là loại quả đậu màu nâu, bên trong chứa cùi thịt và nhiều hạt có vỏ cứng.
Hạt có thể có đường rạch đôi để tăng cường khả năng nảy mầm.
Phân bổ:
Cây me rất phổ biến ở miền nam Ấn Độ, cụ thể là tại khu vực Andhra Pradesh. Tại đây, nó được trồng để tạo bóng mát trên các con đường, tương tự như cây sồi. Một số loài khỉ rất thích ăn quả me chín.
Giá trị:
Do tỷ trọng riêng lớn và độ bền của nó, lõi gỗ của cây me có thể dùng để đóng đồ gỗ và làm ván lót sàn. Gỗ lấy từ lõi gỗ của cây me có màu đỏ rất đẹp. Gỗ của thân cây me bao gồm lớp gỗ lõi cứng, màu đỏ sẫm và lớp dác gỗ mềm có màu ánh vàng.
Tình trạng bảo tồn:
Tại An Giang đã có cây me khoản 700 tuổi (phỏng vấn người dân) được vinh danh là cây di sản Việt Nam. Vị trí tại xã Núi Tô, huyện Tri Tôn, tỉnh An Giang.
Bành Thanh Hùng, tổng hợp.